Thưa quí vị quí bạn,
Vậy là quí vị quí bạn vừa xem Mười Chương về chuyện mà tôi kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 -ngày mà chế độ tự do Việt Nam Cộng Hòa chúng ta sụp đổ- sau đó tôi bị giam trong các trại tập trung Long Giao (Long Khánh) Tam Hiệp (Biên Hòa), Yên Bái (Hoàng Liên Sơn), Nam Hà (Hà Nam Ninh), cộng chung là 12 năm 2 tháng 27 ngày và 18 tiếng đồng hồ trong nhà tù nhỏ, cộng với 3 năm 6 tháng 15 ngày sống trong nhà tù lớn, đến ngày 29/3/1991 rời Việt Nam và ngày 5 tháng 4 năm 1991, vợ chồng tôi đặt chân trên đất Hoa Kỳ trong đợt HO 5.
Tôi nhận thức được gì trong 5.818 ngày kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975:
Giai đoạn một: 46 ngày kể từ 30/04/1975, giai đoạn trước ngày vào trại tập trung, tôi nhận thức rằng:
- Qua một số hành động trong sinh hoạt thường ngày của cộng sản Việt Nam từ Hà Nội và từ rừng núi vào Sài Gòn, cho phép suy đoán sinh hoạt trong xã hội xã hội chủ nghĩa 20 năm của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (lãnh thổ miền bắc) kém Việt Nam Cộng Hòa chúng ta ít nhất từ 25 đến 30 năm.
- Với thái độ của một số đồng bào nhất là đồng bào chạy nạn cộng sản từ năm 1954-1955 từ bắc vào nam, cho thấy đồng bào vẫn không chấp nhận chế độ cộng sản.
- Với một số hành động chận bắt cũng như tìm bắt một số sĩ quan viên chức Việt Nam Cộng Hòa cũ, trong khi hệ thống truyền thông của họ ngày đêm ra rả về điều mà họ gọi là khoan hồng nhân đạo. Nói vậy mà không phải vậy.
- Họ tìm mọi cách mà họ gọi là vận động kết hợp với cưỡng bách, chiếm đoạt nhà cửa của những chủ nhân di tản hoặc nhà rộng, để làm tài sản riêng của họ.
Giai đoạn hai: 4.479 ngày kể từ 14/6/1975, tức giai đoạn bị giam trong các trại tập trung từ nam ra bắc, tôi nhận thức sự gian trá của họ trong cai trị:
- Không qua một cơ quan tư pháp nào, họ đã bắt giam ít nhất là 222.809 sĩ quan viên chức và cán bộ Việt Nam Cộng Hòa cũ đem giam giữ trong các trại tập trung mà họ gọi là khoan hồng nhân đạo cho đi học tập cải tạo, trong khi ông Phạm Văn Đồng, Thủ Tướng cộng sản gọi tù chính trị chúng tôi là những kẻ tội ác tày trời không thể tha thứ. .
- Đày đọa tù chính trị trong những cánh rừng già tây bắc Hà Nội. Đánh lừa các phái đoàn ngoại quốc dù là cộng sản hay tư bản về mọi góc cạnh sinh hoạt trong các trại tập trung, như thể họ giam giữ chúng tôi chỉ để học về lịch sử Việt Nam trong khi họ bắt buộc chúng tôi khai báo chi tiết từng người trong dòng họ ba đời ông bà, cha mẹ, bản thân và gia đình, kể cả nguyên nhân tại sao chết dù đã chết hằng năm bảy chục năm về trước. Hằng chục ngàn tù chính trị chúng tôi bị chết do kiệt sức vì thiếu dinh dưỡng, do hành hạ đọa đày, do bị bức tử, nhưng gia đình không được thông báo.
- Người dân xã hội chủ nghĩa 20 năm trên đất nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa thật sự là nghèo khổ, mức sống xã hội thật sự thua kém Việt Nam Cộng Hòa rất xa, xa đến hai ba chục năm hoặc hơn nữa.
- Đánh quỵ toàn bộ sinh hoạt xã hội Việt Nam Cộng Hòa cũ xuống ngang bằng xã hội nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa nghèo khổ, qua khẩu hiệu ăn cướp “nhân dân làm chủ, đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý”, chung qui tất cả tài sản của dân lẫn của quốc gia đều trong tay đảng cộng sản ngang qua bộ máy nhà nước. Mức sống người dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngày càng suy sụp, so với mức sống người dân Việt Nam Cộng Hòa năm 1975, nhất là quyền con người hoàn toàn bị tước đoạt.
- Tập trung mọi phương tiện trong hệ thống truyền thông vào tay đảng, quân đội, Công An, những tổ chức ngoại vi, đến những người gọi là phóng viên truyền thông báo chí đều trong tổ chức của đảng. Nói chung là bộ máy đảng với bộ máy nhà nước nắm giữ toàn bộ từ phương tiện đến não bộ con người, trong khi họ tự cho là dân chủ gấp ngàn lần dân chủ tư bản.
- Phá nát những tinh hoa văn hoá dân tộc để thay vào đó cái gọi là văn hoá mới con người mới xã hội nghĩa, chỉ biết nghe theo đảng, làm theo đảng, và chết cho đảng, mà đảng chỉ là một nhóm người trong Bộ Chính Trị.
- Bộ Chính Trị lãnh đạo đất nước chỉ do một nhóm hơn 100 đảng viên đã được chọn lọc đảm nhiệm vai trò cử tri bầu lên. Ra cái điều dân chủ khi huênh hoang Quốc Hội là cơ quan quyền lực cao nhất, nhưng lại do đảng cộng sản chọn trước rồi qui định danh sách “ứng viên” mới đến dân bầu. Khi trở thành “đại biểu Quốc Hội” mọi biểu quyết theo lệnh của Bộ Chính Trị, các tòa án nhất là những vụ án mà họ cho là nguy hại chế độ, cũng phải nhận lệnh Bộ Chính Trị trước khi xử, chánh phủ cũng nhận lệnh từ Bộ Chính Trị về mọi vấn đề quan trọng. Bộ Chính Trị là cơ quan quyền lực tuyệt đối, toàn quyền hoạch định mọi đường lối chính sách và điều khiễn bộ máy mà nhà nước với bộ máy Công An thực hiện, nhưng không có bất kỳ cơ quan nào giám sát họ. Những đảng viên được chọn vào Bộ Chính Trị phải tuyệt đối trung thành với đảng cộng sản độc tài.
Do vậy mà họ đẩy toàn bộ sinh hoạt xã hội Việt Nam đến sát bờ vực thẳm chỉ sau 10 năm (từ năm 1975) cai trị toàn cõi Việt Nam dưới tên gọi nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và phải gục đầu quy lụy các nước tư bản, nhất là Hoa Kỳ mà họ từng “chửi rủa Mỹ là tên đế quốc đang dẫy chết tại dinh lũy cuối cùng của chủ nghĩa tư bản” để mong được cứu vớt tồn tại.
Giai đoạn ba: 1.293 ngày kể từ 12 tháng 9 năm 1987, tức giai đoạn chờ sang Hoa Kỳ tị nạn, tôi nhận thức rằng:
- Những gian trá trấn lột đất đai cướp đoạt nhà cửa, gian trá trong kinh doanh thương mãi dịch vụ, tham ô nhũng lạm len lỏi vào mọi ngóc ngách xã hội, từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng cấu trúc lãnh đạo, tất cả trở thành “một nếp” trong văn hoá xã hội chủ nghĩa ngày nay. Đây là nỗi đau cao nhất trong dòng lịch sử Việt Nam từ thời xa xưa đến thời đương đại. Và nỗi đau này của lịch sử, chính là tội ác của cộng sản Việt Nam.
- Tội ác của cộng sản Việt Nam không sao kể xiết, từ chính sách cai trị bằng bao tử, cướp đoạt nhà cửa ruộng vườn cơ sở kinh doanh sản xuất thương mãi dịch vụ, đến đày đọa những ai không cùng quan điểm chính trị độc tài với họ trong hệ thống nhà tù khắc nghiệt, đến bịt mắt bịt tai bịt miệng tất cả mọi người kể cả hàng ngũ đảng viên cộng sản. Nhưng tội ác nặng nhất, tàn bạo nhất, dã man nhất với lịch sử, với dân tộc, là tội ác về giáo dục. Bởi chính sách giáo dục của lãnh đạo cộng sản Việt Nam chỉ đào tạo những thế hệ “thần dân” để tuân phục họ chẳng khác những triều đại vua quan phong kiến hằng trăm hằng ngàn năm trước! Giáo dục đã tạo cho người dân trước uy lực của những người công sản nhân danh lãnh đạo, trở thành một loại phương tiện đa dụng của họ trong khi ông Hồ và “từng đàn cháu ngoan của ông” luôn miệng rao giảng “con người là vốn quí”.
- Hậu quả suy đồi đạo đức, giáo dục một chiều, nói chung là một xã hội thảm hại hiện nay sẽ còn còn kéo dài cho đến ngày mà chế độ cộng sản độc tài sụp đổ, ít nhất phải hai thế hệ sau đó mới hi vọng khôi phục lại được những tinh hoa trong đời sống văn hoá dân tộc. Do chính sách giáo dục thần dân của cộng sản để phá nát xã hội, cho nên Việt Nam từ hơn nửa thế kỷ qua không có những công dân để xây dựng một xã hội tử tế, để phát triển một quốc gia tử tế trong một thế giới văn minh, hợp tác, và phát triển bền vững. Nhưng suy cho cùng, đã là cộng sản, làm gì có con người tử tế, làm gì có xã hội tử tế, nếu tử tế thì làm gì có đất cho cộng sản dung thân mà tàn phá con người, tàn phá xã hội.
Vậy, chỉ có con đường duy nhất là triệt tiêu chế độ cộng sản độc tài, từ đó đào tạo những thế hệ tử tế để xây dựng một xã hội tử tế trên quê hương Việt Nam ngày mai.
Nhìn chung trong 5.818 ngày kể từ ngày 30 tháng 04 năm 1975 đến ngày cuối tháng 03 năm 1991, cộng thêm thời gian đến nay là tháng 11 năm 2010, dưới nét nhìn của tôi, các nhóm lãnh đạo nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là những nhóm người không phục vụ tổ quốc dân tộc, họ chỉ phục vụ quyền lợi của đảng cộng sản mà quyền lợi của đảng cộng sản chính là quyền lợi của nhóm nhân danh lãnh đạo. Sự kiện điển hình tồi tệ và là tội ác đối với tổ quốc dân tộc là cuối năm 1999 lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã cắt 789 cây số vuông dọc biên giới Việt-Trung, và cuối năm 2000 lại xén 11.362 cây số vuông trong vịnh Bắc Việt dâng tặng lãnh đạo Trung Hoa cộng sản để được tiếp tục lãnh đạo đất nước, chẳng khác những thế kỷ trước, vua quan Việt Nam triều cống vua quan Trung Hoa để được phong vương trên ngôi vị, trong khi họ vẫn bịt mắt bịt tai bịt miệng 86.000.000 (86 triệu) người trên toàn cõi Việt Nam, mà tấm ảnh Công An bịt miệng Linh mục Nguyễn Văn Lý ngay trong phiên tòa tại Huế hồi tháng 03/2007 hoàn toàn theo nghĩa đen của ngôn ngữ, là một chứng minh cho toàn thế giới nhận rõ thêm bản chất của lãnh đạo cộng sản Việt Nam.
Hơn thế nữa, cộng sản là thảm họa của nhân loại mà biểu tượng của thảm họa này là Tượng Đài Nạn Nhân Cộng Sản Thế Giới đã được khánh thành ngày 12 tháng 06 năm 2007 tại Washington DC do Tổng Thống Hoa Kỳ chủ tọa, với sự tham dự của các phái đoàn từ 25 quốc gia đã và đang là nạn nhân của cộng sản.
Thưa quí vị quí bạn,
Những gì tôi cần kể lại với quí vị quí bạn về bản thân và gia đình tôi, mà tôi nghĩ là hằng trăm ngàn gia đình đồng môn đồng đội của tôi cũng trong hoàn cảnh tương tự, trong những ngàn ngày sống với xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam, từ trong nhà tù nhỏ -các trại tập trung- và trong nhà tù lớn -xã hội xã hội chủ nghĩa- tôi đã viết vào quyển ký sự này. Thật ra còn nhiều vấn đề khác nhưng tôi không viết vào đây, vì trước khi bắt đầu gõ vào phiếm chữ trên máy computer, tôi xác định một lằn ranh thật đậm nét “dân chủ tự do không thể hòa giải và hòa hợp với cộng sản độc tài bất cứ hình thức nào trừ khi có một Gorbatchev Việt Nam, nhưng điều này chưa nhìn thấy bóng dáng Gorbatchev nào trong hàng ngũ xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam ngày nay”.
Đến đây tôi xin hết lời, và kính chào quí vị quí bạn.
Houston, Texas, Hoa Kỳ.
Viết xong ngày 19 tháng 6 năm 2007.
Duyệt lại ngày 23/11/2010
Đại Tá Phạm Bá Hoa
Cựu tù nhân chính trị
H.O. 5
1 comment:
Muốn liên lạc vớ`i Đại tá Hoa ?
Post a Comment